Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Thơ tình gởi người xưa

                           
Anh thức giấc trong bình minh nắng mới
Bỗng thấy mình bé nhỏ... những ước mơ
Chỉ biết yêu và anh quá dại khờ
Để mất em trong tháng ngày đẹp nhất
Có những đêm anh nằm lòng thao thức
Vui hay buồn cũng là bởi nhân duyên
Khi dòng sông đã vắng bóng con thuyền
Thì cuộc sống mất đi nhiều ý nghĩa

Căn phòng buồn giờ đây anh thấm thía
Tháng ngày dài khi phải vắng xa em
Một mai này em gặp lại người quen
Xin hãy cười cho lòng anh ấm lại

Sơn Ca

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thanks comment